Thursday, June 5, 2014

Tôi từng là gì trong trái tim cậu?

Tôi từng là gì trong trái tim cậu? Thứ tình cảm trẻ con trong tôi ngày ấy cũng đã phai nhạt dần nhưng bất chợt trong những giấc mơ, hình ảnh cậu vẫn hiện ra mồn một. Vốn dĩ chưa từng quên, cớ sao phải nhớ? Gửi cô gái thích truyện ngôn tình Nhớ em là quyền của anh Tôi hai mươi, sau hai năm học xa nhà, đã có nhiều mối quan hệ bạn bè, thân sơ, đã từng trải qua những thử thách nho nhỏ, vấp ngã rồi lại đứng lên,… có thể nói tôi đã chững chạc hơn thuở còn ngây dại. Bỗng dưng một ngày trong mớ bòng bong niềm vui nỗi buồn, tôi vô tình lật lại những trang cảm xúc để nhớ về cậu bạn cùng bàn năm nào. Ở cái tuổi trái tim mới lớn ấy, chỉ cần một nụ cười khẽ của ai đó cũng khiến những cô cậu học trò ngẩn ngơ, bâng khuâng lạ thường. Cậu ấy hơn tôi một tuổi, học chậm một năm vì hồi bé ở nước ngoài nhưng không vì thế chúng tôi phải gọi là anh. Cô giáo xếp tôi ngồi cạnh cậu vì bản tính lười học cần được một bạn nữ giúp đỡ. Tuy nhiên cô không ngờ rằng, kể từ ngày tôi ngồi cạnh cậu ta đó, chúng tôi nói chuyện khá ăn nhập, và trở thành một cái "chợ cóc". Tôi ghét cay ghét đắng những trò đùa của cậu ta, hôm thì lấn ngăn, phá không cho tôi ngồi học, hôm thì hí hoáy tô tô vẽ vẽ cái gì đó rồi đập cái bụp vào lưng tôi, và cười bí hiểm. Cho đến tận lúc tôi ra về mới biết mình bị dán giấy niêm phong sau lưng. Những hôm tử tế hơn, cậu ta bắt tôi nghe tâm sự của mình nhưng cũng chẳng được mấy câu chúng tôi chuyển sang đo độ lì lợm của nhau, hằn học, lườm nguýt. Tôi biết cậu ấy đã có bạn gái, thậm chí cả lớp đều biết vì cô ấy học cùng lớp với chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn trêu đùa nhau hồn nhiên như thế, người bắt nạt luôn là cậu ấy, còn tôi luôn là người hứng chịu những trò đùa tai quái mà chỉ biết kêu than với những đứa bạn. - Hình như mày thích thằng Thịnh rồi! Lúc nào mày cũng than với tụi tao! Nếu như cô bạn thân của tôi đã không vội vàng kết luận như vậy thì có lẽ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Để mà mỗi khi bị cậu ta hoạnh họe, phá đám bất kể nơi đâu tôi đã không bị mắc kẹt giữa ranh giới của tình yêu và tình bạn. Cái ranh giới mỏng tan đến nỗi chỉ cần một tác động nhỏ của người ngoài cũng khiến tôi rơi vào trạng thái ngượng ngùng, xấu hổ. Và thế là cậu ấy vẫn tay trong tay với cô bạn cùng lớp ấy, tôi vẫn cứ ngồi cạnh cậu, tiếp nhận những hành động kì cục, chịu bị bắt nạt và chỉ thế thôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình là một người bạn đặc biệt của cậu ấy, vì đối với những đứa bạn khác, thậm chí cả chính người bạn gái, cậu ấy cũng không tỉ tê tâm sự nhiều chuyện đến vậy, và ngoài tôi ra cậu ấy cũng không giành cho ai những tiếng cười sảng khoái đến thế. Cho đến một ngày khi chúng tôi không còn học cùng nhau nữa, hình bóng cậu đã đi vào trái tim tôi. Năm cấp ba, tôi học lớp chọn 1, còn cậu ấy và cô bạn gái cùng vào lớp chọn 3. Khi biết hai người đã chia tay, có chút hy vọng lóe lên trong tôi nhưng tôi không nghĩ mình ích kỉ mà có lẽ ai thích đơn phương người nào đó cũng vậy thôi. Cậu ấy vẫn thường chọc tôi và được tôi đáp lại. Chúng tôi vẫn giữ nét hồn nhiên ấy, rồi cho tới một ngày thằng bạn cùng cấp 2 nó thét lên khi bắt gặp cậy ấy nghịch xe đạp của tôi: - Thịnh yêu Lâm Anh! Lâm Anh yêu Thịnh! Sau hôm ấy hai đứa tôi không trêu nhau nữa, chỉ lấm lét nhìn nhau qua dãy hành lang. Rồi tôi bơ, tôi từ chối những cái giật tóc của Thịnh, làm ngơ trước sự tồn tại của cậu và chúng tôi không còn chào nhau khi vô tình bắt gặp nữa. Đã nhiều lần tôi quyết tâm thổ lộ với cậu ấy tình cảm của mình, nhưng vì là con gái nên tôi sợ, sợ bị từ chối, bị cười và sẽ biến mất trong kỉ niệm của cậu ấy. Ngày nào những câu hỏi về quan hệ giữa tôi và cậu ấy thực ra là gì? Bạn bè? Hay đã thêm một bậc?, chúng luôn bám lấy tôi, nheo nhóc suốt ngày suốt tháng, trong những giấc mơ, rồi ở bất kì nơi đâu, khuôn mặt cậu vẫn cứ trơ ra ám ảnh lấy tôi. Rốt cục tôi chọn lặng im. Tôi cứ chờ đợi điều gì đó từ những kỉ niệm đẹp đẽ tuổi học trò của mình, rằng biết đâu cậu sẽ nhớ đến tôi và nhắn nhủ với tôi điều gì đó. Thật là lạ, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được những ánh mắt chúng tôi vô tình chạm vào nhau ngày học khác lớp ấy là gì, mà hễ khi tôi quay sang nhìn, ánh mắt Thịnh đã hướng về phía tôi từ trước. Bốn năm trôi qua, bốn năm chúng tôi mất liên lạc dù khoảng cách địa lí không hề xa vời. Thứ tình cảm trẻ con trong tôi ngày ấy cũng đã phai nhạt dần, tôi cũng đã tự thừa nhận với chính bản thân mình về câu hỏi của cô bạn thân, rằng "tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều", kể cả đến bây giờ, gặp bất kì chàng trai nào thủ thỉ vào tai tôi trêu chọc, bất giác tôi vẫn nhớ về cậu bàn cùng bàn năm ấy. Nhưng thứ tình cảm dễ thương ấy tôi đã biết cách gói gọn và cất trong ngăn tủ kí ức, để thi thoảng lôi ra nhớ lại. Vậy mà vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, cậu lần mò tìm đến trong giấc mơ, cậu không gõ cửa mà tự động bước vào, tự động lật lại vô vàn kỉ niệm của chúng tôi để khi mà tôi thức giấc, chuyện như chỉ mới ngày hôm qua. Hai mươi rồi, tôi quyết định không giữ tình cảm ấy là của riêng mình nữa. Tôi xin số điện thoại của cậu từ một người bạn thay vì qua Facebook. Tôi muốn biết cô học sinh Lâm Anh ngày hôm qua đó có là gì của cậu không? Tôi chỉ muốn biết thôi, vì giờ cậu cũng đã có một người bạn gái khác cùng trường đại học, cậu trong tôi cũng không còn vấn vương. Thứ tôi cần chỉ là câu trả lời, để những kí ức về cậu thôi nhắc nhở cô bé Lâm Anh mà thôi. Tôi nhắn tin hỏi han cậu ấy bằng giọng điệu của mình sáu năm về trước, ngô nghê, ngờ nghệch, hài hước, ấy vậy mà cậu đáp cụt lủn, cậu làm tôi tổn thương lắm cậu biết không? Nhưng cậu không hề quan tâm đến câu chuyện mà đối với tôi nó quan trọng biết nhường nào. Sau đó tôi không còn lặng lẽ vào facebook cậu theo dõi những bức ảnh, trạng thái cậu đăng lên nữa, giấc mơ của tôi cũng chẳng còn gọi tên cậu nữa,… Tôi chợt nhận ra, đến bây giờ, câu hỏi "Tớ từng nằm ở đâu trong trái tim cậu?" đã không còn quan trọng nữa!

No comments:

Post a Comment